Thời Khắc Tươi Đẹp

Thương hiệu: Omega Plus Books
135.150₫ 159.000₫
-15%
(Tiết kiệm: 23.850₫)

Gọi đặt mua 0941212491 (8:00 - 17:00 T2 - T6)

  • Giao hàng toàn quốc
    Giao hàng toàn quốc
  • Đổi trả miễn phí trong vòng 7 ngày
    Đổi trả miễn phí trong vòng 7 ngày
Mô tả sản phẩm

THÔNG TIN XUẤT BẢN

ISBN: 978-604-88-8833-6 Giá bìa: 159.000đ
Barcode: 8935270702168 Trọng lượng: 
Số trang: 372 NXB: Dân trí
Khổ: 14 x 20,5 cm Năm xuất bản: 2020
Loại bìa: Bìa mềm tay gấp

 

NỘI DUNG CHÍNH

Một cuốn hồi ký tuyệt vời về cách sống và yêu thương mỗi ngày, từ nhà thơ Nina Riggs, mẹ của hai đứa con trai và hậu duệ trực hệ của tác gia Ralph Waldo Emerson, theo phong cách của tác phẩm Khi hơi thở hóa thinh không.

Nina Riggs mới ba mươi bảy tuổi khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Trong vòng một năm, mẹ của hai đứa con trai bảy và chín tuổi, cùng với người chồng mười sáu năm, đã nhận được tin tức tàn khốc rằng cô mắc bệnh hiểm nghèo.

Khám phá tình mẫu tử, tình yêu, tình bạn và ký ức, cuốn hồi ký ngoạn mục của Nina Riggs tiếp tục cuộc trò chuyện mà Paul Kalanithi đã bắt đầu trong cuốn Khi hơi thở hóa thinh không tuyệt đẹp của anh. Điều gì làm nên một cuộc sống có ý nghĩa khi ta chỉ còn chút thời gian ít ỏi?

Rực sáng, hài hước và cảm động sâu sắc, The Bright Hour viết về cách yêu tất cả mọi ngày, ngay cả những ngày xấu. Đó là cuốn sách về việc đối diện với cái chết và nói rằng đây là những gì sẽ xảy ra.

Giờ tươi sáng thúc giục chúng ta sống tốt và không đánh mất những gì làm nên con người: tình yêu, nghệ thuật, âm nhạc, ngôn từ.

ĐÁNH GIÁ/NHẬN XÉT CHUYÊN GIA

“Thời khắc tươi đẹp là một tác phẩm gây choáng váng, một suy tư xé lòng về cuộc sống – phải biết trân trọng nó khi bạn còn sống, cũng như biết nắm lấy hồi kết của nó. Đây chính là Khi hơi thở hóa thinh không của năm nay.”

– Nora Krug, Washington Post

“Đẹp và ám ảnh [...] một chuyến thám hiểm đầy suy tư và xúc cảm về ý nghĩa cuộc sống trong những ngày còn lại của đời người [...] Đây là cuốn sách mà mỗi bác sĩ và bệnh nhân nên đọc [...] Thật khó để không so sánh Thời khắc tươi đẹp với Khi hơi thở hóa thinh không [...] Tuy nhiên, cuốn sách của Riggs khác biệt hẳn về giọng văn và nội dung, hài hước hơn và ít triết lý hơn, song cũng không kém phần cảm động.”

– Matt McCatty, MD, USA Today

Bạn có thể đọc rất nhiều sách về sự chết, nhưng Riggs, một phụ nữ sắp chết, sẽ chỉ cho bạn hay thế nào mới là sống.”

– New York Times Review

TRÍCH ĐOẠN HAY

Freddy háo hức trở lại trường ngay sau hôm được xuất viện. Chúng tôi xuất hiện trong phòng y tá với đồng hồ đo và bút tiêm insulin, gạc cồn và bộ dụng cụ glucagon cùng các kế hoạch chăm sóc. Thằng bé chủ yếu tập trung vào khía cạnh lạc quan, giờ đây nó được phép ăn một lượng thịt bò khô dường như không giới hạn. Nhưng tôi thấy giờ đây con đang trải qua những thay đổi – như việc sẽ luôn phải mang một cái túi trên vai. Một cái túi với các từ: Tiêm. Bệnh mạn tính. Chỉ số đường huyết. Ketone. Bệnh viện.

Rồi tôi nhớ lại một đêm vào đầu thập niên 1980. Bố và tôi đang lái chiếc xe bán tải màu trắng cũ kỹ của ông xuống Đường 128 ở đâu đó phía bắc Boston thì xe quá nóng, khiến chúng tôi bị mắc kẹt bên rìa xa lộ trong cơn dông bão.

Đó là thời kỳ mà khi hỏng xe thì vẫn phải đi bộ để tìm điện thoại. Khi ấy tôi khoảng tám tuổi – chưa đủ tuổi để bị bỏ lại trong một chiếc xe tải vào ban đêm bên đường xa lộ. Thế là, trong lúc ngơi nghỉ của trận mưa như trút nước, hai chúng tôi tiến vào bãi cỏ cao ẩm ướt hướng về phía mấy ngôi nhà tối tăm không xa lối ra.

Sức lực của mỗi người đã bị cuốn theo cơn bão, và phải mất vài lần thử trước khi chúng tôi tìm thấy ai đó có điện thoại để gọi cho mẹ, người chắc chắn đã bắt đầu lo lắng. Sau đó, chúng tôi tìm đường trở lại xe tải đợi cho đến khi mẹ đến đón.

Ắc quy xe tải vẫn hoạt động, vậy là chúng tôi nhét chiếc băng cassette mà hồi ấy bố tôi thích vào để nghe – Sách nói của ca sĩ Stevie Wonder. Tất cả cửa kính đều mờ đi và tôi vẫn nhớ buồng lái chiếc xe bán tải đó có mùi của hỗn hợp mùn cưa, vỏ cam, bụi bẩn và cà phê. Giống như bố.

Tôi ngủ gật một chút, đầu óc tôi mải miết trên tấm bọc ghế vải dệt bị trầy xước, với tiếng hát của Stevie, “Tôi tin (khi tôi yêu, sẽ yêu mãi)” lặp đi lặp lại, rồi chúng tôi nghe lại một lần nữa và bố tôi sẽ có một dạng giọng falsetto và hòa âm-y trong phần “Tôi tin” và tôi thì có trải nghiệm được thức quá giờ đi ngủ, đèn xe trong bóng tối, kể chuyện phiêu lưu tuyệt hơn bao giờ hết. Rồi mẹ đến trên chiếc xe Volkswagen Rabbit nhỏ và đưa chúng tôi về nhà an toàn để ngủ.

Freddy bằng tuổi tôi lúc đó. Tôi đang cố gắng cởi mở với con về căn bệnh tiểu đường của thằng bé, căn bệnh ung thư của tôi, cách điều trị, những phần tôi lo lắng – để làm cho con bớt sợ. Có lẽ không quá lo, nhưng cứ phải nói hết cho chắc.

Tôi quan sát con để tìm dấu hiệu thương tổn, đau khổ, tức giận. Tôi hỏi con cảm thấy thế nào khoảng một trăm lần một ngày, bất chấp cảm giác tội lỗi và sự không chắc chắn của chính tôi.

Ngày nọ, chạm vào vết tiêm đang đóng vảy mới nhất trên tay tôi, con nói, “Thỉnh thoảng con nhớ bệnh viện đến muốn khóc ý mẹ ạ.”

Bệnh viện. Các cỗ máy phát tiếng bíp. Ánh sáng mờ lúc 3 giờ sáng ở hành lang. Hàng ghế nhựa hẹp và phiếu theo dõi. Mái tóc xơ xác của tôi. Đồ đạc vứt bừa trên ghế, cái túi ung thư vú màu hồng. Cái bô tiểu mà tôi lo lắng quan sát những dấu hiệu của ketone trong nước tiểu của Freddy. Con trai tôi người đầy dây dợ và ống dẫn. Bốn giờ và mười hai phút khi họ nghĩ rằng con tôi cũng có vấn đề về tim chưa được chẩn đoán. Cuộc diễu hành bất tận của các kỹ thuật viên, y tá và bác sĩ. Bệnh viện đó ư?

“Con thích chơi những trò chơi điện tử suốt thời gian đó,” Freddy nói. “Mẹ có nhớ mẹ đã leo lên giường và âu yếm con như thế nào vào ban đêm và chúng ta chỉ nói chuyện với nhau?”

Ồ. Bệnh viện đó. Mùi những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của con vương dưới cằm tôi. Cái cách con siết chặt tay tôi mỗi khi có người mới bước vào phòng. Hơi thở đều đặn của con mà tôi không còn tỉnh táo để nghe kể từ khi con còn nhỏ và tôi là một bà mẹ mới điên rồ.

Vấn đề thế này: Có thể hồi đó bố tôi đã không thực sự có trải nghiệm như tôi – sau khi lái xe vào đêm khuya trong mưa, kéo đứa con của mình đến nhà của người lạ, ngồi ven lề Đường 128 và cuối cùng phải bỏ lại chiếc xe tải hỏng của mình trong đêm?

Thay vào đó ông đã lo lắng, kiệt sức và gần như phải chống chọi? Có phải bài “Tôi tin” rõ là không thể gợi lên một thế giới phiêu lưu lung linh cho ông? Phải chăng giờ đây ông không hát một mình trong xe, mỗi khi cảm thấy hạnh phúc, được yêu thương và hào hứng về bất cứ điều gì có thể xảy ra tiếp theo?

Một dạo trước, tôi hỏi bố có nhớ chuyến đi đó không. “Chắc chắn rồi. Bố đã mệt lả khi chúng ta về nhà.”

Tôi đã ghi cho bố một đĩa CD Sách nói để thay cho chiếc băng cassette đã hỏng từ lâu. Tối nọ ông bật nó trong căn bếp của mình, và hóa ra ba mươi năm sau ông vẫn ngâm nga chính xác cùng một điệu của bài “Tôi tin.” 

Điều này làm cho tôi nghĩ như thế này: Khi bạn yêu những đứa trẻ của mình, bạn sẽ yêu mãi mãi. Và tình yêu đó mang hình dáng y hệt như trong buồng lái của chiếc xe bán tải hỏng bên lề đường xa lộ tối tăm – đầy sự an toàn cùng ca sĩ Stevie Wonder và bình an.

Hoặc dáng hình y hệt như chiếc giường đơn của bệnh viện với hai con người nằm trên đó. Với gợi ý rằng bất kể thế nào, đứa trẻ cũng sẽ ổn thôi.

CÂU QUOTE HAY

« Tôi chưa bao giờ ngừng kinh ngạc khi thế giới này có thể tàn khốc đồng thời lại đẹp đẽ tới nhường nào. »

THÔNG TIN THÊM

  1. Ai phù hợp với tác phẩm này ?

Tất cả những ai quan tâm tới sự sống và cái chết

  1. Ý nghĩa của ảnh trên bìa sách (nếu có)

Lá xanh rồi úa biểu tượng cho cuộc sống

  1. Các giải thưởng mà tác phẩm đạt được hoặc các cột mốc ấn tượng

Một trong những cuốn sách hay nhất năm 2017 theo Washington Post

  1. Điểm nổi bật của cuốn sách so với các cuốn sách khác cùng nội dung/chủ đề trên thị trường

Cuốn sách là một hồi ký chân thực và xúc động, giống cuốn Khi hơi thở hóa thinh không