Những câu chuyện về Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh - Bản vĩ cầm nhẹ nhàng nhưng hùng tráng vang vọng
Tôi đọc về cuốn sách “Những câu chuyện về Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh” khi trong suy nghĩ con mơ hồ về người Anh Hùng này, nếu bạn hỏi về cụ Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, thì tôi biết, bởi cụ từng xuất hiện trên ti-vi, trên truyền thống đại chúng, cụ đã từng sống trong thế hệ chúng tôi lúc đang lớn lên, nhưng với cụ Thanh thì khác, cụ ở xa thời đại bây giờ nhưng tôi biêt .. người trong quân đội, lên được hàm Đại Tướng, ắt hẳn phải có sự nghiệp lừng lẫy lắm.
Đã 60 năm trôi qua, ngày mà đồng chí Nguyễn Chí Thanh đi xa, ngày mà bác chưa thực hiện kịp lời hứa, ngày mà toàn Đảng, toàn dân tộc chúng ta ... như hẫng đi một nhịp tim, khi hay tin người đồng chí lãnh đạo với nhiều chiến lược, hoài bão cách mạng, để giải phóng Miền Nam ta trước sự xâm lược ngang ngược của Mỹ và những nước chư hầu đã đột ngột từ trần..
Vậy là bác đã đi khi chưa kịp uống cốc caffee đen đã pha còn nghi ngút nóng để người kịp chuyến vào Nam, bác đi khi những kế hoạch chiến đấu chưa kịp hoàn thành.
“Anh Thanh mất, mang tất cả đi rồi…” như lời cố Tổng Bí Thư Lê Duẩn nghẹn ngào thốt lên, một điều quá đỗi bất ngờ với tất cả những đồng chí, đồng đội, với Đảng và toàn quân và với cả lãnh tụ Hồ Chí Minh, Người đã mất đi người học trò xuất sắc và ưu tú bậc nhất.
![]()
Nếu bạn đọc được hết toàn bộ bốn cuốn sách trong bộ sách Tướng Thanh – Tướng Vịnh, ắt hẳn bạn sẽ đọc được nhiều sự kiện, câu chuyện trùng nhau, nhưng dưới góc nhìn khác nhau, từng tình tiết sẽ đan xen vào nhau để bạn đọc có thể hình dung ra được gia đình “nhà tướng” trong lịch sử Việt Nam, nếu như trong cuốn sách “Tướng Thanh – Những góc nhìn từ hậu thế” cho chúng ta thấy những cảm nghĩ, những tâm tư từ những người đồng đội, đồng chí đã từng sát cánh bên ông, và cả thế hệ tiếp bước sau đó, thì ở “Những câu chuyện về đại tướng Nguyễn Chí Thanh” lại là bản vĩ cầm nhẹ nhàng nhưng hùng tráng vang vọng cạnh ông ấy.
99 câu chuyện là 99 bản hòa ca đi theo năm tháng dù ngắn ngủi nhưng lại đầy vinh quang của đại tướng Nguyễn Chí Thanh, trong những lúc ông lao vào tiền tuyến Miền Nam rực lửa, để lại Mệ Nội, bà Cúc và các con ở hậu phương, hay những lúc ông “lùng sục” ( như ông nói) khắp đất miền bắc để chèo lái mặt trận nông thôn, củng cố hậu phương.
Đó có thể là câu chuyện vui, như cái lúc Mệ Nội “giận dỗi” khi được các đồng chí phòng ban Bảo Vệ họp chi bộ Đảng họp phê bình và tự phê bình với Mệ, hay đồng chí tiểu đoàn trưởng sợ quần áo lấm lem khi đi qua suối mà phải nhờ “cậu lính” là ông cõng qua – ai ngờ là đang ngồi trên lưng một trong những vị lãnh đạo cao nhất của bộ Chính Trị, hay là những câu chuyện đượm buồn, như lúc vợ chồng ông tưởng như đã mất nhau trong lần địch thả pháo trên sông, hay bút danh “Hạ sĩ Trường Sơn” chính là sự tưởng nhớ cậu con trai đầu yểu mệnh của ông, hoặc câu chuyện gần cuối khi ông Lê Duẩn đến thắp hương cho ông, Mệ Nội “giả vờ” gia đình có chút “khó khăn” để xin Cục quân nhu một vài bộ quần áo mới cho các cháu để rồi cả gia đình, bác Duẩn và Mệ Nội đều phải rơi nước mắt.
Ai mà chẳng mong đời con cháu sau này, bớt khổ hơn..phải không !
Tôi đã từng đọc đi, đọc lại cuốn sách không dưới hai lần, bất chợt nhận ra rằng, trong cuốn sách này, những câu chuyện về gia đình ông… rất ít, đó là những lần ông ào qua cạnh vợ con rồi lại bận rộn với công việc, thậm chí khi ông đi bác Vịnh còn rất nhỏ, và tác giả, và cũng là người con phải truy ngược quá khứ thông qua nhiều lớp tài liệu để cùng với độc giả, ông có thể nhìn rõ hơn người cha từng hết mực thương yêu ông và các chị gái, đã đột ngột ra đi khi chưa kịp nhìn thấy thành quả của mình.
…Chưa kịp nhìn thấy các con trưởng thành.
Ông ra đi để lại vợ ông, tâm hồn người vợ đó dường như cũng đã đi theo ông những tháng năm đó, ông yêu bà, xin phép hai bên cưới theo đúng tác phong quân đội .. Nhanh nhẹn, khẩn trương, ông thương bà những đêm vò võ nghe tin mặt trận miền nam, ông rất nghiêm khắc với các con khi các cháu vô lễ với chú cảnh vệ nhưng vị tướng anh hùng trận mạc đó cũng phải “xuống nước” khuyên can vợ khi dạy dỗ các con, hình bóng bà Cúc tưởng như thoáng qua nhưng lại tràn ngập trong mọi câu chuyện của ông,
Đối với cá nhân bác Vịnh, có lẽ bác được thừa hưởng cái cách làm việc bài bản, khoa học từ người cha của mình, trong suốt năm tháng bên mặt trận CPC, phong cách bác làm các báo cáo cho thượng cấp, cách phân tích chiến lược thấp thoáng hình ảnh của cha ông ba mươi năm trước.
Tất cả những con người đó đã về cõi thiên thu, nhưng những câu chuyện, những tấm gương sẽ là tấm gương cho mỗi người con Việt Nam sau này..
- Trường Thắng -